Bạn đang xem: Phân tích em ơi hà nội phố
Nhưng cả Phan Vũ với Phú Quang, đều khiến cho người ta nhớ, bởi tác phẩm của nhì ông vẫn còn đấy neo đậu trong tâm địa hồn. đôi khi những câu thơ của Phan Vũ, đa số ca khúc của Phú Quang, gồm điều gì đấy như cứu vãn rỗi những tâm hồn vẫn khô cằn héo úa, như thức tỉnh những đáng nhớ vui bi thảm vốn nằm từ trần lấp trong lòng hồn. Để một chiều đông se sắt gió, đi ngang phố Khâm Thiên, lại lưu giữ tới Phan Vũ, ghi nhớ tới Phú quang và trọng điểm hồn ta vang lên câu hát: “Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông/ Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông/ miếng trăng không cha mẹ mùa đông/ mùa đông năm ấy/ tiếng dương cố kỉnh trong tòa nhà đổ/ tan lễ chiều sao còn vọng giờ đồng hồ chuông ngân...”
Sinh thời, bên thơ Phan Vũ sẽ kể về thời điểm cũng giống như cảm xúc, toàn cảnh khi ông viết “Em ơi, tp hà nội phố”. Trong tương lai nhạc sĩ Phú quang đã chọn ra những câu vai trung phong đắc nhằm phổ thành bài xích hát lừng danh cùng tên. Tinh xảo Việt xin trình làng những tâm sự này.
Tôi viết “Em ơi, hà thành phố” từ năm 1972 tuy nhiên trong một thời gian dài, vì chưng những nguyên nhân riêng, bài thơ không tới với độc giả. Cho tới năm 2009, nguyên tác bài xích thơ new in trong tập “Thơ Phan Vũ”. Ở Huế, tôi đã đọc bài bác thơ dưới tia nắng của một ngọn nến, trong 1 căn nhà cổ cho một số bạn Huế yêu thơ.
Ở TPHCM, tôi đang đọc tại tiệm Guitare Gỗ do nhạc sĩ Châu Đăng Khoa đệm bọn và viết một ca khúc phụ họa. Bởi thế là gần nửa cố kỷ bài xích thơ viết về Hà Nội, tại hà thành vẫn chưa trở về Hà Nội. Cùng tôi vẫn muốn đợi một dịp được lần thứ nhất đọc “Em ơi, hà nội phố” thân thủ đô.
Tháng chạp năm 1972, khi B-52 của Mỹ phun phá hà nội với lời nhăm nhe “đưa thành phố hà nội trở lại thời kỳ đồ vật đá”, tôi khởi viết phần đông câu đầu tiên: “Em ơi, thành phố hà nội phố... Ta còn em, hương thơm hoàng lan, ta còn em mùi hoa sữa... Điệp từ bỏ “Ta còn em, ta còn em...” được lặp lại trong từng đoạn của bài xích thơ. Có người nghĩ điệp từ này có ý nghĩa thách thức cùng với lời hăm dọa của ông Nixon. Tôi không tồn tại ý đó, chỉ thấy lòng mình chùng xuống vị âu lo trước cảnh tượng khu đất đai hà nội bị bom đạn cày xới với máu người thủ đô đổ trên tuyến đường phường, buộc phải đọc một câu “niệm chú” để tự trấn an. “Ta còn em...” là còn hồ hết hoài niệm yêu thương của tôi về hà nội thủ đô mà song lần lúc trong trạng thái yêu cầu nương tựa, an ủi, tôi lại tìm về.
Nhưng “Em ơi, thủ đô phố” không phải là 1 lời nói chuyện tự tình, đó là một tiếng kêu yêu thương tha thiết... Mon chạp bi ai năm ấy, hồ hết sự việc mỗi ngày đã đánh dấu những đường rãnh trong ký kết ức, giữ giàng cho con người một nỗi ghi nhớ xót xa, sâu đậm. Có một đêm dạo phố Khâm Thiên sau trận bom, nghe tiếng thút thít của dân phố, nhìn phần nhiều vành khăn tang trắng xóa vào đêm cùng ngửi mùi thơm cúng đã hình thành ngay hoài niệm để một đời chẳng thể nào quên. Tôi cũng phải nói thêm điệp tự “Ta còn em...” còn có nghĩa “ta mất em...”.
Đó là sự việc tiếc nuối về đều gì “thật Hà Nội” không hề nữa! không chỉ có do cuộc chiến tranh mà hoàn toàn có thể vì đông đảo sai lầm, đông đảo vô ý, vô tình của fan đời, không bên cạnh sự quên lãng của thời gian, đã tạo ra những đổ vỡ cần yếu hàn thêm được. Chỉ việc mấy câu thơ của fan xưa: “Dấu xưa xe con ngữa hồn thu thảo, nền cũ lâu đài bóng tịch dương”... Cũng làm bọn họ rung hễ huống hồ phần lớn xót đau, mất đuối thuộc về trọng tâm linh, một thứ để thờ phụng, khiến cho con người rất có thể thí mạng để bảo vệ, gìn giữ. Và niềm tin của người thủ đô hà nội trong mon chạp năm ấy đã chứng tỏ rõ ràng.
Tôi đang sống một mình trên căn gác xuyên suốt 12 ngày đêm quyết liệt của Hà Nội. Bao hoài niệm thiệt đẹp nhưng mà tôi sẽ có suốt trong quãng thời gian được call là “chàng trai Hà Nội” sẽ trở về bên trên căn gác, trên một khu vực trắng triệt để sơ tán bởi gần xí nghiệp sản xuất điện yên Phụ, một mục tiêu oanh kích. Hầu như hình ảnh, những ngôn từ dồn dập kéo đến, đan xen, ông xã chéo, không áp theo một thứ tự thời gian, không gian.
Tôi như sẽ trong một niềm mơ ước giữa ban ngày với đôi mắt mở! “Em ơi, hà nội phố” với 25 khổ thơ đã ra đời trong khoảng cách những hồi bé hụ trên nóc nhà hát Lớn, cùng với giọng hà thành thật chuẩn của cô phát thanh viên cung cấp tin những lần B-52 vào thành phố. Tôi lưu lại một phương pháp vội vàng, theo sự tình cờ, bất chợt, không xếp đặt. Tất nhiên, trong một quá trình dài dặc nửa thế kỷ, bài xích thơ thiết yếu nằm lặng trong chống kéo mà luôn cựa quậy, bắt tôi phải sửa đổi nhiều lần. Thỉnh thoảng có vài ba ly rượu chếnh choáng lại bất chợt nhớ, thốt nhiên thương một nỗi niềm, hốt nhiên tìm thấy một dáng, một hình, một con chữ yêu cầu thêm, phải bớt.
Tự họa trong phòng thơ Phan Vũ.Tôi cũng thường bỏ công chép cả bài bác thơ dài dặc để tặng kèm ai đó, nhưng khi khách ra về lại hí hoáy sửa lại vì trong những lúc chép bộ quà tặng kèm theo chợt phát hiện tại một câu, một chữ chưa vừa ý. Vì vậy “Em ơi, thủ đô hà nội phố” đang thành tam sao thất bản, mang đến mức người sáng tác cũng ko sao tách biệt được! cho tới năm 1985, một lần chạm chán Phú Quang, một quãng thơ đã được phổ nhạc. Lúc ca khúc “Em ơi, hà thành phố” vẫn nổi tiếng với tương đối nhiều khen tặng, có fan đến nói đến giá trị phần ca từ bỏ của tôi, tuy nhiên tôi vẫn nghĩ về sự xứng danh thuộc về Phú quang quẻ với đều giai điệu mượt mà, du dương không còn xa lạ của anh; cả về công lao của Phú quang quẻ với ca khúc ấy đã giới thiệu một bài xích thơ còn lận đận, chưa ra đời! Mấy câu thơ của tôi, một vai trung phong tư mang tính chất cá nhân, là nỗi đau thầm lặng, nỗi bi thương da diết riêng mang không có tính cộng đồng. Ngày ấy, có một nhà thơ khủng khi đọc bài thơ này đang thật lòng răn dạy tôi không nên phổ cập vì có thể chuốc vạ vào thân. Tôi cũng căng thẳng vì các sự quấy quả văn chương của tiến độ ấy phải cũng nghe lời bỏ xó.
Tôi hi vọng lần đọc thứ nhất bài thơ ở hà nội cũng là đọc phiên bản chính thức cuối cùng của “Em ơi, hà nội thủ đô phố”. Vì chưng với tuổi 85, hành trình trải qua trần gian, tuyệt nói theo Trịnh Công tô là quãng đời “ở trọ nai lưng gian” của tôi đã và đang quá dài so với bao nhiêu bè bạn. Giữa Hà Nội lúc này bỗng nhiên tôi nghĩ tới các nhà văn, bên thơ, nhạc sĩ, họa sỹ cùng đứng với tôi vào ban chấp hành thứ nhất của bỏ ra hội nghệ thuật Nam bộ thành lập và hoạt động từ năm 1952 thân rừng U Minh, như những anh Diệp Minh Châu, Hà Mậu Nhai, Đoàn Giỏi, Quách Vũ, Dương Tử Giang, Huỳnh Văn Gấm, đưa ra Lăng, Ngọc Cung, Trương Bỉnh Tòng...
Trong số đó, có người tập kết ra hà thành đã ở lại trong tâm đất thủ đô, những người dân ở lại khu vực miền nam bị bắt bớ, tù đày cũng đã qua đời. Các anh ấy chỉ biết hà nội trong tưởng tượng, càng ko thể tưởng tượng có một thủ đô của thơ như hôm nay với người ở đầu cuối còn còn sót lại của ban chấp hành thời xưa trở về thành phố hà nội đọc thơ! Tôi cũng nghĩ tới những người dân bạn vẫn kết thân lúc tôi từ khu vực miền nam trở về hà thành năm 1956, kia là các anh Tử Phác, Đặng Đình Hưng, è cổ Dần, Lê Đạt, Bùi Xuân Phái, Nguyễn Sáng, Dương Bích Liên, Phùng Quán, Phùng Cung, Hoàng Cầm, Hữu Loan... Tất cả các anh ấy đã lần lượt kéo nhau ra đi về “Bến lạ” (tên một tập thơ của Đặng Đình Hưng). Cùng tôi lại trở thành giữa những kẻ tồn tại để thụ hưởng đầy đủ gì mà đáng lẽ những anh ấy những được hưởng!
(PLVN) -“Em ơi, tp hà nội phố” là ca khúc thứ nhất đưa danh tiếng nhạc sỹ Phú Quang được không ít người biết đến. Tất cả điều, không nhiều người biết, ca từ của bài bác hát được viết lên sau đầy đủ đau yêu thương của tp hà nội 12 ngày đêm lịch sử năm 1972. đơn vị thơ Phan Vũ và nhạc sỹ Phú quang đãng đã tạo ra sự một thành phố hà nội như thơ, như nhạc với hội họa… gần như ngày này, vẫn tròn một năm, nhạc sỹ Phú quang đãng rời cõi tạm…“Phú Quang tạo cho thơ anh lấp lánh quá”
Lúc sinh thời, nhạc sỹ Phú Quang những lần chia sẻ bài hát “Em ơi, hà nội phố” được ông biến đổi trong một hoàn cảnh rất sệt biệt.
Trước đó, nhà thơ Phan Vũ viết bài xích thơ “Em ơi, thủ đô phố” trên 1 căn gác nhỏ phố mặt hàng Bún, quận tía Đình rất gần nhà máy sản xuất điện im Phụ, mục tiêu đánh phá của ko quân Mỹ giữa những ngày hà nội chìm vào cơn mưa bom bão đạn năm 1972.
Thơ viết xong, Phan Vũ đựng trong ngăn tủ, thi thoảng mang ra chỉnh sửa, thời gian thêm, lúc bớt. Thời gian đó, bài bác thơ chỉ được ông phát âm cho anh em thân thiết nghe chứ không được công bọn chúng biết đến.
Mùa đông năm 1972, thủ đô tang tóc vì trận dội bom của ko quân Mỹ. Nỗi mất mát đóng hình vào “Em ơi, thủ đô hà nội phố”. Con chữ mộc mạc xung khắc sâu cảnh thành thị trơ trụi, ký kết ức nhức thương. Hà nội thủ đô thêm cô đơn, trống vắng tanh giữa ngày đông rét buốt. Sự sống thưa thớt, giữ vững trên nền khu đất hoang tàn. Tiếng dương cố như mới dứt, khiến thổn thức khôn cùng. Hình hình ảnh chuyển hóa trường đoản cú kỷ niệm ở trong phòng thơ Phan Vũ với cô nàng tên Trịnh Thị nhàn hạ - bạn ông thầm thương. Nhà khoan thai ở phố Chân Cầm. Phan Vũ si mê khúc dương rứa réo rắt với dành sự cảm mến đến cô.
Xem thêm: Phân Tích Truyện Ngắn Lặng Lẽ Sa Pa Tác Giả Nguyễn Thành Long
“Em ơi, thủ đô hà nội phố” không chỉ có là lời thì thầm tự tình cơ mà ẩn sâu nỗi xót xa. Phan Vũ phân chia sẻ: “Cụm tự “ta còn em” trong từng đoạn là phần nhiều hoài niệm yêu thương thương của mình về hà nội mà song lần khi yêu cầu nương tựa, an ủi, tôi lại tìm kiếm về”.
“Ta còn em một màu xanh lá cây thời gian
Một chiều phai tóc em bay
Chợt nhòa hốt nhiên hiện
Người nghệ sĩ long dong hoài bên trên phố
Bỗng thấy bản thân chẳng lưu giữ nổi một con đường
Ta còn em hàng phố cũ rêu phong
Và từng mái ngói xô nghiêng
Nao nao kỷ niệm
Chiều hồ tây lao xao hoài bé sóng
Chợt hoàng hôn về từ bao giờ...”
Vẫn còn đó thủ đô hà nội của hầu như hoài bão, cầu mơ và hy vọng. Vậy nhưng, nghệ sĩ thiết yếu trốn né nỗi đối kháng côi, phút chạnh lòng. Hình hình ảnh thiếu nữ giới ẩn hiện trong “Em ơi, tp. Hà nội phố”, ko rõ nhẵn hình, không dòng địa chỉ. Họ bỗng hiện rồi bỗng nhiên tan tạo cảm giác mộng mị, đủ khiến kẻ đắm say tình vấn vương, quyến luyến. Độc bước trên con phố dài không lốt chân, kẻ sĩ hoài nhớ hàng nhà cổ tĩch mịch, vẻ trầm mang của 36 phố phường, ánh hoàng hôn buông bên trên sóng nước hồ Tây.
“Em ơi, hà nội thủ đô phố” hòa trộn giữa văn chương và hội họa. Ngữ điệu chất đầy đa số hình khối, màu sắc tựa bức tranh. Hầu hết đường rửa chỉ chấm phá đôi nét mờ nhòa, tạo không khí lắng đọng cho người thưởng thức. “Em ơi, thành phố hà nội phố” đồng điệu cảm giác của cặp nghệ sĩ Phan Vũ - Phú Quang, tương khắc họa tình yêu mãnh liệt và chân tình với Hà Nội, với hầu hết riêng tư, nhức thương và mất mát.
Nhắc mang lại “cha đẻ” của thành phầm thơ “Em ơi, hà nội phố”, nhạc sỹ Phú Quang dành cho ông một sự kính trọng sệt biệt: “Tôi vô cùng quý ông Phan Vũ. Đó là một trong những người tài năng, bao gồm tâm hồn đẹp”.
Nhạc sỹ Phú Quang cơ hội sinh thời hát tại Đài tưởng vọng Khâm Thiên, vị trí xưa cơ là căn nhà gia đình ông sống. |
Nhạc sỹ Phú Quang nói lại, đó là trong thời điểm 80 của nuốm kỷ trước. Trong một trong những buổi chiều trà dư tửu hậu, nhạc sỹ Phú Quang, nhạc sỹ è Tiến với nhà thơ Phan Vũ gặp mặt nhau và được bên thơ phát âm nghe “Em ơi, hà nội thủ đô phố”. Nhạc sỹ Phú quang đãng xúc động thốt lên: “Anh viết đến anh. Nhưng mà nghe anh đọc, em cứ suy nghĩ anh viết mang đến em. Em sẽ sở hữu một bài xích hát về bài thơ này. Anh hỏi, đã tất cả nốt như thế nào chưa? “Chả bao gồm nốt nào! mà lại em cảm giác là em sẽ có được một bài xích hát. Nhưng em dám cứng cáp với anh là bài xích hát đang hay. Hai ngày sau đó đó, bài hát “Em ơi, tp. Hà nội phố” ra đời. Tôi tấn công piano và hát đến anh nghe. Phan Vũ tĩnh mịch nghe, nghe dứt bảo tôi rằng, Phú Quang làm cho thơ anh lấp lánh quá”, nhạc sỹ Phú Quang nói lại.
Ca sỹ Lệ Thu (không nên là ca sỹ Lệ Thu bự tuổi) là fan hát “Em ơi, hà thành phố” trước tiên trên sảnh khấu. 1 tuần sau đó, ca khúc này nổi tiếng, được rất nhiều người biết đến. Sinh thời, nhạc sỹ Phú Quang phân tách sẻ, Lệ Thu là người hát tốt nhất, xúc rượu cồn nhất ca khúc này.
Những ám ảnh đau đáu về 12 hôm sớm 1972
Còn ghi nhớ tại sự kiện đáng nhớ 45 năm tp hà nội - Điện Biên bao phủ trên ko 5 năm trước, nhạc sỹ Phú quang quẻ bày tỏ, nỗi niềm nhức đáu nhất, ám ảnh nhất trong cuộc sống ông chính là ký ức về trận bom rải thảm phá hủy khu phố Khâm Thiên nơi mái ấm gia đình ông sinh sống. Nhạc sỹ từng những lần từng thổ lộ, điều ám hình ảnh nhất về hà nội của ông chính là sự đau đớn, xót xa. Với cũng chính từ những xúc cảm tột cùng bi lụy ấy, đã giúp ông có những tác phẩm về thủ đô hà nội mà chỉ việc giai điệu ngân lên, ca từ như chất chứa nỗi lòng của tất cả một vậy hệ người thành phố hà nội mãnh liệt và da diết.
Tại hội thảo “Hà Nội - Điện Biên lấp trên không” - bản hùng ca bất tử do thủ đô tổ chức, nhạc sỹ Phú quang đãng được mời mang lại với tư phương pháp là hội chứng nhân lịch sử trong trận chiến đấu oanh hùng 12 ngày đêm vào cuối tháng 12/1972. Nhạc sỹ ghi nhớ lại, đêm thứ nhất khi “pháo đài bay” B-52 dội bom rải thảm hủy hoại phố Khâm Thiên, ông và vợ chồng người chị gái cũng xuống hầm ẩn nấp cùng các người. Bố người ngồi trong ngóc ngang của căn hầm, bên ngoài ngách dọc là hơn chục con người khác. “Tiếng bom nổ, nghe như gần mà lại như xa, sau vài ba chục phút, tất cả trở lên im lặng”, nhạc sỹ Phú quang đãng kể.
Chị gái ông là tín đồ bò ra đầu tiên, tuy thế rồi ông thấy chị lại bò trở lại hốt hoảng: “Quang ơi, mọi tín đồ xung quanh trong khi đã chết hết rồi. Chị sờ ai cũng mềm nhũn, ko cử động gì cả”. Vợ ck người chị gái cùng nhạc sỹ mang lại tận 2-3h sáng mới ra được ngoài căn hầm và nhận ra họ đã khôn xiết may mắn. Vì chưng quả bom nổ bí quyết một quãng trước căn hầm. Sức ép đã làm tất cả những fan cùng trú ẩn trong hầm chết. Chỉ duy nhất tía người còn sống sót vì ngồi trú trong ngách ngang của căn hầm.
Nhà thơ, họa sỹ Phan Vũ thời gian sinh thời. |
Lên mang đến mặt đất, nhạc sỹ Phú Quang không còn nhận ra thành phố của mình. “Không còn là một những lớp lớp nhà san ngay cạnh nữa. Tầm mắt của tớ đứng trường đoản cú Khâm Thiên mà nhìn thẳng được ra tận phố Đê La Thành. Tất cả đã biết thành bom san phẳng, chỉ từ một vùng hoang tàn, đổ nát”. Bao nhiêu bạn quen, sản phẩm xóm, anh em đã bị vùi lấp.
Hình ảnh khiến ông như tạc vào trọng tâm trí là một trong bà cụ già hàng xóm, ở gia đình ông thợ giảm tóc. Bà cầm cố tóc đã bội bạc tay núm viên gạch, đứng bất động trên gò đổ nát. Khuôn mặt của bà câm im như một pho tượng, ko một giọt nước mắt như thế nào rơi xuống lúc mọi fan lần lượt khênh ra từng người thân trong gia đình của bà, trường đoản cú chồng, con, cháu… “Tất cả là 26 người thân của bà sẽ chết. Bà không khóc mà lại tôi đứng này lại khóc”, nhạc sỹ Phú quang đãng nghẹn lời khi kể lại kỷ niệm buồn.
Trời sáng sủa dần, quang cảnh xung quanh nhạc sỹ Phú quang quẻ là la liệt đều phần thân thể người mắc bên trên dây điện, từ hầu hết cánh tay, dòng chân… với người bạn thân nhất của ông cũng đã biết thành vùi tủ dưới lớp khu đất đá. Phần đa ngày sau đó, hôm như thế nào nhạc sỹ Phú quang đãng cũng tìm kiếm bạn, tử vong của người bạn khiến ông ám ảnh cả giữa những cơn mơ. Nên 13 ngày sau, ông và chị gái mới tìm được xác bạn dưới đống đổ nát nhưng trước đó là ngôi nhà của mái ấm gia đình ông, số 49 Khâm Thiên. Hoá ra, sau trận bom, người bạn bè đã chạy đi kiếm ông, xem gia đình bạn có bị sao không. Và đến đúng nhà ông thì bị cả bức tường đổ sập xuống.
Sau này, nhạc sỹ Phú quang quẻ kể, Thượng tướng mạo Đặng Vũ Hiệp, nguyên sản phẩm công nghệ trưởng bộ Quốc phòng, nguyên Phó công ty nhiệm Tổng cục thiết yếu trị QĐND vn có vận động các ca sĩ, nhạc sĩ viết giao hưởng về chiến tranh. “Lúc kia tôi viết bản Hồi ức. Khi biểu thị xong, tôi hỏi ông cảm giác thế nào, Thượng tướng mạo Đặng Vũ Hiệp nói: “Nghe bài bác của quang đãng anh khóc luôn”. Tôi nhìn sang 3/4 người theo dõi Nhà hát Lớn sài thành cũng khóc. Nhạc không lời mà người ta khóc như thế, tôi suy nghĩ do bạn dạng nhạc đó bao gồm kỷ niệm luôn ghi nhớ của phiên bản thân, là những cảm hứng rất thật”, nhạc sỹ Phú Quang chia sẻ.
Căn nhà gia đình nhạc sỹ Phú quang ở là 1 trong cha ngôi bên được giữ gìn làm triệu chứng tích chiến tranh. “Nhà tôi khi ấy hiện thời đã thành nơi tất cả tượng đài rêu phong. Từng lần đi qua phố, quan sát vào pho tượng ấy, cam kết ức năm xưa lại tràn về khiến tôi đau buồn và xót xa”. Từ 1 chàng trai 23 tuổi lúc đế quốc Mỹ oanh tạc hà nội thủ đô 12 ngày đêm bằng máy bay ném bom, Phú quang đã là một nhạc sỹ nổi tiếng, với đông đảo ca khúc tốt về Hà Nội.
Có lẽ, cũng vày ông đã từng qua hầu hết giờ xung khắc sinh tử cùng Thủ đô. Và hơn ai hết, ông làm rõ nhất sức mạnh của những người dân tp hà nội không bom đạn nào hoàn toàn có thể khuất phục, diễn tả qua ca khúc “Em ơi, hà thành phố” mà ông phổ nhạc trường đoản cú thơ Phan Vũ: “Mùa đông năm ấy tiếng dương vắt trong căn nhà đổ, tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân”. Không chỉ là những nhân chứng tạo nên sự lịch sử mà của cả những người tận mắt chứng kiến thời tự khắc ác liệt đó cũng không thể như thế nào quên phần nhiều ký ức khổ sở và bi tráng.
Nhạc sỹ Phú Quang: Yêu sông núi từ hầu như điều bé dại bé
“Đôi lúc, con bạn ta lừng khừng yêu phần lớn điều nhỏ dại bé. Cần yêu đồ vật gì lớn lao hơn cơ. Tôi nghĩ về rằng, không yêu mọi điều nhỏ dại bé, sao yêu thương được hồ hết điều mập mạp được? ví như tôi biết yêu thương những con phố có bờ tường cũ rêu phong, những con ngõ nhỏ, những chiếc lá rụng, đều kỷ niệm, số đông giọt mưa… thì mới có thể yêu được Tổ quốc, giang sơn này. Người ta cứ phù hợp nói những điều khổng lồ lớn. Nhưng mà tình yêu bao giờ cũng bước đầu từ các điều bé dại bé”.