Cảm Nhận: Rừng Na Uy Phân Tích, Rừng Na Uy (Tiểu Thuyết)

Tôi đọc hoàn thành Rừng mãng cầu Uy vào một buổi sáng trời se se lạnh, cuộn quanh tròn trong mẫu chăn cùng lắng nghe tiếng sột soạt phát ra khi tôi lật...

Bạn đang xem: Rừng na uy phân tích


*

Tôi đọc ngừng Rừng na Uy vào một trong những buổi sáng trời se se lạnh, cuộn quanh tròn trong cái chăn và lắng nghe giờ sột soạt phạt ra khi tôi lật giở từng trang giấy, tôi hiểu được mình sắp đi cho đoạn kết của một câu chuyện… biết nói sao hiện giờ nhỉ, một thiên truyện hoàn hảo và tuyệt vời nhất nhưng khiến cho tôi trong khi phải trải qua 1 cú sốc cực kì lớn trong lòng tin và phải tạm dừng nghĩ về nó một thời gian trước khi rất có thể viết được những dòng này.
*

Tôi đã từng được nghe cô giáo dạy Văn của chính bản thân mình giới thiệu mẩu chuyện này từ trong thời hạn cấp 3, tuy nhiên đến hiện thời tôi mới rất có thể đọc dứt trọn vẹn sau không ít lần gián đoạn giữa chừng rồi lại quay lại bắt đầu. Tôi đã từng có lần không đủ kiêu dũng để có thể đọc hết quyển sách ấy…
Một câu chuyện về một cánh mày râu sinh viên sống giữa đời sống Nhật bạn dạng những năm 60 đầy vươn lên là động, điều đó đã làm tác động đến lối sống, tính cách và cả những quyết định của chính cậu và những người dân xung quanh cậu. Watanabe phải lần lượt chứng kiến những sự kiện nhức buồn, những đổi thay động tư tưởng đến từ rất nhiều niềm nhức sâu thẳm, thân xác và trọng điểm hồn tuổi mới lớn bị dày vò thuộc cực, phải âm thầm chống chọi và khao khát niềm hạnh phúc nhỏ tuổi bé một phương pháp điên cuồng.
Tác trả Haruki Murakami thực sự là 1 trong kỳ tài về thẩm mỹ và nghệ thuật miêu tả. Bên dưới ngòi cây viết của ông, hiện thực xã hội Nhật bản những năm 1960-1970 được phơi bày một biện pháp trần trụi nhất, rất nhiều hình ảnh nhơ nhuốc của các cuộc đảo chính sinh viên, bội nghịch đối chính trị, những tụ điểm ăn chơi, rồi thì rượu bia cùng gái gú, những thứ những tưởng đã phá hủy cả một dân tộc bền chí nhất trên thế giới. Murakami đưa bạn đọc thực sự cách vào nhân loại ấy một cách tài tình, từng câu từng chữ tôi gọi trên trang sách của ông, kỳ thực xuất hiện trước đôi mắt tôi đa số hình hình ảnh của một nước Nhật cực kì tăm về tối và đề nghị nói là đáng sợ, không hẳn sợ vì kinh dị, nỗi sợ ấy là thứ vô hình dung không thể núm bắt, chỉ cảm nhận được rằng, nhỡ may sảy chân vào buôn bản hội ấy, biết đâu chừng, ta cũng chẳng thể ra khỏi số phận của những Watanabe, Naoko, Kizuki, Hatsumi, Midori, Reiko hay thậm chí còn là Nagasawa. đa số con bạn đáng thương và đáng trân trọng.
Murakami diễn tả mọi thứ tinh tế đến mức chỉ việc đọc một vài chữ, ta đã hoàn toàn có thể hình dung được vấn đề gì sẽ xảy đến, rất có thể thấy trước mắt ta ""Nằm trong một quần thể vườn nhỏ dại đằng sau dãy sân láng quần, đơn vị nuôi chim bao gồm đủ một số loại trong đó, từ con kê và nhân tình câu cho đến công với vẹt, cùng xung quanh nhà là hồ hết luống hoa, bụi cây và ghế băng nhằm ngồi chơi."" Rồi thì ""Hoa bướm sẽ nở rộ trên luống, cùng những bụi cây đều được xén tỉa hết sức chu đáo. Vừa nhác thấy Reiko, đồng minh chim sẽ kêu lên ríu rít và cất cánh chao chát sống trong chuồng.""
Tài năng của Murakami là vậy đấy, ông viết như đã vẽ, hay sẽ điệu nghệ cố gắng một cái máy quay, lia nhẹ nhàng qua từng khung cảnh và không thải trừ một giây nào trong nhịp sống của những nhân vật. Qua lăng kính đề cập chuyện của nhân thứ Watanabe, những nhân thiết bị khác được chế tạo với tính cách, cuộc đời và những kín đáo riêng biệt. Tựa hồ nước như khi tôi hiểu Rừng mãng cầu Uy, tôi rất có thể nhận hiểu rằng nhân vật dụng nào sẽ nói chỉ qua 1 lời thoại ngắn, thậm chí là tôi cũng đã từng tưởng tượng ra tiếng nói của từng người (đương nhiên là họ sẽ nói tiếng Việt bởi tôi băn khoăn tiếng Nhật đâu :P).
Nghệ thuật biểu đạt của Murakami đạt đến đỉnh cao khi ông chấm phá nét bút của bản thân mình vào tâm lý của những nhân vật, vị kể câu chuyện dưới ngôi trang bị nhất, nên tư tưởng của nhân trang bị Watanabe được biểu lộ sâu dung nhan nhất, và trải qua đó, bạn đọc tiện lợi nắm bắt được tâm lý của gần như nhân vật còn lại từ ý kiến nhận và thấu hiểu người không giống của cánh mày râu ""mọt sách"" Watanabe.
Văn phong nhẹ nhàng, ko vồ vập, cũng không dùng những ngôn ngữ mạnh bạo, nhưng giọng văn của ông khiến cho người hiểu day xong khôn nguôi trước đầy đủ gì cảm giác được. Cùng với Rừng mãng cầu Uy, ko một khoảng thời gian rất ngắn nào trái tim chúng ta có thể ngừng thổn thức với không một giây lát nào chúng ta dừng lưu ý đến về số phận cùng cuộc đời. Âu cũng thật lạ, vì mỗi người đều sở hữu quyền được sống, được hạnh phúc, tuy vậy sâu thẳm vào lòng, chúng ta biết rằng hạnh phúc ấy thật xa vời, duy nhất là niềm hạnh phúc phải tìm hiểu tìm tìm trong hằng hà sa số đông đảo tạp nham của làng hội đương thời. Tựa như những gì Naoko từng khổ cực nói:

""Bởi vì đàn mình sẽ cần trả lại cho quả đât này những gì vẫn mắc nợ nó. Nỗi đau của việc trưởng thành. Bọn mình dường như không trả dòng giá kia đúng lúc, và hiện thời thì giấy đòi nợ đang đi tới rồi.""

(Naoko – Rừng na Uy)


Nỗi nhức của sự trưởng thành hiện diện xuyên suốt tác phẩm, như 1 lời cảnh tỉnh cho tất cả những người trẻ cùng lời nuối tiếc cho những người đã qua cái tuổi xuân xanh. Những người dân trẻ trong mẩu truyện ấy, đại diện cho lứa tuổi trí thức và giới trẻ thời đại mới, vậy cơ mà những dịch chuyển trong cuộc sống thường ngày đã cướp mất đi rộng nửa phần fan trong họ, họ chỉ sinh sống như những sản phẩm chơi, cứ từng ngày đều đề nghị lên dây cót và lặp lại những tiến trình tẻ nhạt.
Có bố hình tượng khiến cho tôi ám hình ảnh suốt từ lúc giở trang sách đầu tiên. Đó chính là:Rượu, tình dục và dòng Chết. Tôi thật sự cảm thấy may mắn vì mình không hiểu quyển sách này lúc còn cấp ba, bởi khi ấy, lắp thêm nhất, về tính chất chất, đây hoàn toàn có thể là những tiêu chuẩn để quyển tiểu thuyết này được dán nhãn R, cùng thứ hai, về tinh thần, chẳng buộc phải nói, hồ hết điều trên đều quá với bất kể người việt nam nào dưới 18 tuổi.
Những các loại whisky, cocktail hay vodka, rượu sake được lặp đi tái diễn không hoàn thành trong tác phẩm, và chính nhân vật chủ yếu của chúng ta – Watanabe là người trải nghiệm chúng. Cậu ấy uống rượu như một thiết bị nước giải khát thông thường. Không chỉ có Watanabe, anh em cậu, người thân cậu cùng cả một xã hội Nhật bạn dạng ngập tràn trong hóa học men say ô nhiễm ấy. Cũng giống như cách mà người việt Nam họ đang dành sự ưu tiên cho trà sữa vậy đó.
Họ uống rượu vào ban ngày, vào bữa trưa và‘‘Lùa rất nhiều thứ vào bằng bia” ngơi nghỉ bữa tối. Nhưng biện pháp họ thưởng thức thứ men say ấy thật dễ chịu và thoải mái biết chừng nào, bọn họ cảm thấy dễ chịu và thoải mái và trong khi được thư giãn giải trí mình phần đông lúc như thế. Xét về khía cạnh tinh thần, tất cả phần nào tốt đấy nhỉ, nhưng mà kì thực chúng ta là những người dân ‘‘bất toàn’‘ theo phong cách mà Reiko đã từng nói với Watanabe:

""Tất cả họ (tôi ý muốn nói là vớ cả họ ấy, cả thông thường lẫn không bình thường) hầu hết là mọi con tín đồ bất toàn trong một trái đất bất toàn. Họ không sống với sự đúng chuẩn cơ khí của một chương mục ngân hàng hoặc bằng phương pháp đo đắn các đường đường nét và tinh tế của họ với thước dây với máy ngắm."" (Reiko – Rừng mãng cầu Uy)


Nhưng có lẽ, nếu không tồn tại rượu, họ sẽ không là bọn họ và bọn họ chẳng thể nào gồm một câu chuyện hay để thường xuyên mong ngóng đoạn kế tiếp.
Sự hiện hữu của tình dục còn nhiều hơn thế nữa thế, những miêu tả của Murakami về phần lớn cuộc làm tình bên cạnh đó mang đến mang đến tác phẩm một sắc đẹp màu mới. Không tồn tại gì là thô thiển xuất xắc dung tục ở chỗ này cả, cùng với tôi, kia là trong những yếu tố vô cùng đẹp, đẹp đến lạ kỳ, đẹp mang đến độ rất có thể nhìn thấy trong ánh nhìn họ đầy đủ nỗi niềm: hạnh phúc, giỏi vọng, và lời mong cứu ko thành tiếng.
Khát khao nhục dục từ bỏ trong mỗi người là điều tự nhiên và thoải mái không kiêng khỏi, và Murakami vẫn phô diễn sự quyến rũ của chính mình thông qua nó, để từ đó, ông đẩy tư tưởng nhân thứ lên phần lớn tầm mới, một nét vẽ huênh hoang của chính ông vào trang sách dẫu vậy để lại rất nhiều đường nét siêu đời… dục tình là khởi nguồn của mọi bi kịch trong tác phẩm, mà lại cũng là cửa nhà giải bay cho hồ hết kiếp bạn đó, trong dòng xã hội đầy căm phẫn đó.
Tôi như rợn fan khi đọc đến các đoạn diễn tả cảnh làm cho tình, mà lại rồi chợt phân biệt cái rất đẹp ẩn chứa bên phía trong những thèm khát ấy, là niềm hạnh phúc nhỏ dại nhoi mà những người như họ, như chúng ta đáng được nhận.

""Cậu ko thấy là sẽ rất tuyệt ví như vứt bỏ hết mọi thứ với mọi bạn để đến một vị trí mà mình chần chừ một ma làm sao cả ư? nhiều khi mình chỉ thích làm cho như thế. đích thực là đôi lúc mình vẫn muốn, rất mong làm như thế. Đấy, trả dụ như tự nhiên cậu tốc tớ mang lại một khu vực xa, thật xa, cùng tớ sẽ thêm vào cho cậu một bè đảng con khỏe khoắn như trâu, với từ ấy chúng mình đang mãi sinh sống hạnh phúc, cứ câu hỏi lăn lộn bên dưới sàn nhà.""

(Rừng na Uy)


Và rồi trên vớ cả, khủng khiếp nhất đối với con fan đó đó là cái chết. Cùng trong item này, từng người từng người chết theo cách của họ mà chẳng ai ngờ tới được. Nhưng phần nhiều trong số sẽ là tự kết liễu đời mình…
Cái chết hiện hữu như đề đạt sự vô vọng đến cực độ và mong muốn tìm lối giải thoát mang đến riêng mình. Nhưng lại mà đau lắm cùng sợ lắm… Cứ những lần giở lịch sự trang tiếp theo, tôi lại nơm nớp thấp thỏm rằng sẽ sở hữu ai đó buộc phải chết, và điều ấy thật trở ngại để đồng ý biết chừng nào.
Đã có những lúc tôi hét toáng lên: ""Gì vậy, lại bị tiêu diệt nữa sao!!!"" trong chống mình mặc kệ những ánh mắt của chúng ta cùng phòng. Thật ko gì rất có thể sốc hơn chuyện ấy, những người đó họ ra đi quá gấp vàng, như đề xuất theo một lời chỉ thị hay 1 sai khiến nào đấy, chớp nhoáng tuân lệnh mà lại rời bỏ trần thế này.
""Sự bị tiêu diệt tồn tại, không hẳn như một đối nghịch mà lại là 1 phần của sự sống. Bằng cách sống cuộc đời của mình, họ đang nuôi chăm sóc sự chết""
Tôi đọc chiếc này nhưng mà không khỏi chạnh lòng. Và xin phép không bàn luận thêm về vấn đề này nữa. Chỉ kết lại hình tượng cái chết trong tâm tôi bởi những trằn trọc của Watanabe:

""Không có chân lý nào rất có thể làm dịu được nỗi khổ cực khi chúng ta mất một tình nhân dấu. Ko một chân lí nào, một lớp lòng chân thực nào, một sức khỏe nào, một tấm lòng trường đoản cú ái nào, rất có thể làm vơi được nỗi gian khổ ấy. Chúng ta chỉ rất có thể chịu đựng nỗi đau ấy cho đến tận thuộc và vắt học được một điều gì đó, nhưng bài học ấy cũng lại chẳng có ích gì nữa khi họ phải đương đầu với một nỗi đau buồn mới sẽ ùa tới không biết thời điểm nào""


Phải bảo rằng thật như mong muốn khi Thượng đế mang đến tôi đọc Rừng na Uy một trong những ngày cô đơn nhất. Số đông ngày chỉ lặng lẽ âm thầm làm những bài toán thường ngày và chờ ước ao những điều mới mẻ. Đã có những lúc tôi thấy bản thân sao như là Watanabe cho thế: ưng ý đọc sách, nghe nhạc cổ điển và hay tại 1 mình, Watanabe và tôi mọi không thích tại 1 mình, chẳng ai ưa thích ở 1 mình cả, cơ mà sự cô đơn làm nên cái đẹp trọng tâm hồn của từng người, bởi một bí quyết nào đó…
Và giữa những ngày đơn độc ấy, tôi đọc đầy đủ trang sách của Murakami vào những buổi sớm tinh sương, khi vừa thức dậy, quấn tròn trong chăn cùng nghe nhạc giao tận hưởng trong huyết trời se lạnh, với đọc tiếp một, hai chương trước lúc đi ngủ. Tôi không thể bài viết liên quan một cuốn sách nào không giống mà không biến thành sao nhãng, tôi cứ suy nghĩ mãi về nó, về Rừng na Uy đầy quyễn rũ cùng cô độc.
Quyển sách đã cho tôi những bài học cực kì lớn về cách nhìn nhận cuộc sống này, về cách bọn họ yêu mến một ai đó, về phần đông điều ý nghĩa tưởng chừng nhỏ bé dẫu vậy cả đời ta cứ mãi kiếm tìm.
Rừng mãng cầu Uy day xong và ám ảnh, dẫu vậy suy cho cùng, họ vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp nhất của nó theo phong cách riêng nào đó. Hãy tham khảo và cảm nhận thêm các vẻ đẹp mắt đó nhé.
Và nhớ đừng quên xem bộ phim truyền hình chuyển thể từ đái thuyết kinh điển này. Một tập phim được chủ yếu Murakami tin cẩn lựa chọn đạo diễn, một đạo diễn tài năng gốc Việt – trần Anh Hùng. Bộ phim truyền hình sẽ mở ra cho chính mình những hình ảnh chân thực mà các bạn dày công tưởng tượng khi hiểu sách, nhưng chắc chắn là rồi, xúc cảm tưởng tượng ấy thú vui hơn các nhỉ?
Kết lại bởi một đoạn thơ nhưng mà tôi rất thích, như cởi được mở thêm niềm hi vọng cho phần đông gì quyển sách sở hữu lại, niềm hi vọng vào hạnh phúc và tương lai:

""Hope is the thing with feathers
That perches in the soul
And sings the tune without the words
And never stops at all""

***""Hy vọng là 1 chú chim
Trú ngụ sống trong linh hồn
Hót lên nhạc điệu không lời
Và không lúc nào nghỉ ngơi""

Emily Dickinson


Note: Tôi viết đầy đủ dòng này khi trời đang về khuya và mặt tai tôi văng vẳng bài hát Rừng na Uy của nhóm The Beatles…
Script has been disabled on your browser, please enable JS to make this ứng dụng work.

Xem thêm: Cách biện luận và viết sơ đồ lai và viết sơ đồ lai từ p tới f2



“Không bao gồm chân lý nào hoàn toàn có thể làm nhẹ được nỗi khổ cực khi chúng ta mất một người yêu dấu. Không một chân lý nào, một tấm lòng chân thực nào, một sức mạnh nào, một tấm lòng từ bỏ ái nào, hoàn toàn có thể làm nhẹ được nỗi đau buồn ấy. Chúng ta chỉ rất có thể chịu đựng nỗi đau ấy cho tới tận thuộc và nỗ lực học được một điều gì đó, nhưng bài học kinh nghiệm ấy cũng chẳng bổ ích gì nữa khi họ phải đối mặt với một nỗi khổ sở mới đo đắn sẽ ập tới lúc nào.”

Năm 17 tuổi, tôi phát âm Rừng Nauy. Sự chênh vênh, cô đơn, thăm thẳm bi tráng của cuốn sách đã khiến cho cô bé xíu trong tôi ngày ấy sợ hãi hãi, nhưng lại tôi cũng không xong xuôi đọc, không dứt bị hút vào cánh rừng tĩnh mịch mà đầy hấp dẫn ấy. Rừng Nauy khiến cho tôi định hình được nỗi đơn độc mấp mé trong trái tim mình, khiến tôi biết rằng thực tế chúng đang tồn tại, những cảm hứng đã được bắt lấy, với đặt vào cuốn sách này. Tôi đắm chìm, cùng không thể xong xuôi rung động, cùng với Rừng Nauy.

Giới thiệu tác giả

Murakami Haruki (sinh ngày 12 tháng một năm 1949) là trong số những tiểu thuyết gia, dịch đưa văn học người Nhật bản được nghe biết nhiều nhất bây chừ cả vào lẫn xung quanh nước Nhật. Hơn một trong những phần tư nuốm kỷ vận động và viết lách, thành tựu của ông đã có dịch ra khoảng 50 sản phẩm tiếng trên nắm giới, đôi khi trong nước ông là người luôn tồn tại sống tiền cảnh sảnh khấu văn học Nhật Bản. Murakami đã trở thành hiện tượng trong văn học Nhật bản đương đại với những mỹ danh "nhà văn được yêu thương thích", "nhà văn bán chạy nhất", "nhà văn của giới trẻ".

Từ nhỏ, Murakami vẫn chịu tác động lớn của văn hóa truyền thống phương Tây, nhất là âm nhạc với văn học. Ông lớn lên thuộc với 1 loạt tác phẩm của các nhà văn Mỹ như Kurt Vonnegut với Richard Brautigan, cùng sự ảnh hưởng của phương Tây đó là đặc điểm giúp mọi bạn phân biệt ông với các nhà văn Nhật khác.Văn học Nhật thường xuyên chú trọng mang lại vẻ đẹp ngôn từ, bởi đó hoàn toàn có thể khiến cho khả năng diễn tả bị giới hạn và trở đề nghị cứng nhắc, vào khi phong thái của Murakami tương đối thoáng đạt cùng uyển chuyển.

Murakami học về thẩm mỹ và nghệ thuật sân khấu tại Đại học Waseda, Tokyo. Ở đó, ông đã chạm chán được Yoko, người sau này là vợ ông. Ban đầu ông thao tác trong một siêu thị băng đĩa, vị trí mà một trong những nhân vật thiết yếu của ông trong thành quả Rừng mãng cầu Uy, Watanabe Toru, đã làm cho việc. Một thời hạn ngắn trước khi kết thúc việc học, Murakami mở một tiệm cà phê chơi nhạc jazz có tên "Peter Cat" trên Kokubunji, Tokyo, ông cai quản nó từ năm 1974 cho 1982. Các tiểu thuyết của ông lấy bối cảnh âm nhạc và nhan đề đề cũng nói đến một bản nhạc như thế nào đó, gồm tất cả Dance, Dance, Dance (của ban nhạc The Steve Miller), Rừng na Uy (của The Beatles), cùng Phía nam biên giới, phía tây phương diện trời (ghép tự nhan đề một bài hát South of the Border với mượn ý lại của một bài hát khác East of the Sun).

Những đái thuyết của Murakami, thường bị những tổ chức triển khai văn học tập Nhật bản chỉ trích là văn học "bình dân", thường vui nhộn và mang tính chất siêu thực, và một lúc phản chiếu sự mê mệt muốn, nỗi cô đơn, với khao khát tình thân khiến fan hâm mộ khắp Phương Tây cũng như Đông Á cần xúc động. Rộng nữa, mọi tác phẩm của Murakami cũng trở thành chỉ trích do giải pháp mô tả của ông về sự ám ảnh tư phiên bản của Nhật Bản. Thông qua tác phẩm của mình, ông rất có thể nắm bắt được cảm hứng trống trống rỗng về linh hồn của những con fan cùng gắng hệ với ông và khám phá ra những tác động ảnh hưởng tiêu cực của tư tưởng hướng về các bước của Nhật Bản. Item của ông phê bình sự suy giảm trong cực hiếm người phụ nữ và sự mất non mối thân thương giữa con tín đồ với nhau trong xã hội tư phiên bản nước Nhật.

Vào năm 2006, Murakami trở thành tín đồ thứ sáu giành giải thưởng Franz Kafka, giải mà trước đó đã trao cho người đạt Giải Nobel Văn học Harold Pinter với Elfriede Jelinek. Chính Murakami cũng đã được xem như là một tiềm năng mang lại giải Nobel. Nếu được trao giải, ông đang trở thành bạn Nhật máy ba, sau Kawabata Yasunari với Oe Kenzaburo.

Giới thiệu tác phẩm

Rừng Na-Uy là tiểu thuyết trong phòng văn Nhật phiên bản Murakami Haruki, được xuất bản lần đầu xuân năm mới 1987. Mẩu truyện xảy ra với bối cảnh là nước Nhật những năm 1960, khi mà bạn trẻ Nhật Bản, như tuổi teen nhiều nước không giống đương thời, tranh đấu chống lại đông đảo định con kiến tồn tại trong xóm hội. Murakami biểu đạt những sinh viên cải tân này giống như các tên đạo đức giả và thiếu sự kiên định.

Tác phẩm này đã gửi Murakami lên thành trong số những nhà văn hàng đầu của Nhật Bản.

*

Tên nguyên cội của tác phẩm, Noruwei no mori, là giải pháp dịch tiêu chuẩn trong giờ đồng hồ Nhật đến tựa bài hát "Norwegian Wood" được John Lennon viết khi còn trong nhóm The Beatles (và cũng hay được nhắc tới trong cốt truyện).

“Và, mặc kệ những người phản đối, mặc thây cả ba-năm-đày-mình sinh hoạt Địa Trung Hải, mặc kệ - hay đó là bởi - sự không quen của ông so với một Tokyo phong phú và mất gốc, Murakami vẫn là 1 trong những nhà văn hết sức Nhật Bản, bi thương đau vì sự thiếu hụt lý tưởng và kinh hoàng vày sự phong lưu đột ngột. Vày lẽ, trong loại nước Nhật của ông, loại xưa cũ đã biết thành tàn hủy, sửa chữa vào đó là 1 thứ hỗn hợp xấu xí và vô nghĩa, với chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.”

Rừng Nauy là một trong điều gì đấy buồn, nhưng mà đẹp. Là 1 nỗi bi tráng hoang hoải của tất cả một vắt hệ, một nỗi hoang mang và sợ hãi đóng vảy trong tâm những fan trẻ ấy, nhằm họ dần quên đi, để rồi bọn họ lại vùng vẫy, nhằm họ thức tỉnh, nhằm rồi họ không thỏa hiệp. Nỗi buồn, sự cô đơn, loại trống rỗng trong trái tim của những nhân trang bị trong Rừng Nauy, hay trong bao gồm từng câu chữ, từng nốt yên của cuốn sách, hầu như thật đẹp. Đó là nét đẹp giữa sự dính lấy nhau giữa bạn với người, dòng đẹp giữa những thể xác vỗ về nhau, dòng đẹp giữa những mạch tiết đập dồn, loại đẹp trong thâm tâm hồn cô độc bám víu rước một trung tâm hồn cũng cô độc khác.

*

Cuốn sách nói về những mối quan hệ xung xung quanh nhân vật chính Toru Watanabe. Cậu sẽ thầm yêu mến trộm ghi nhớ Naoko - tình nhân của người bạn thân quá rứa Kizuki của mình. Hồ hết nỗi hoang hoải của Toru bắt đầu khi người đồng bọn Kizuki của cậu từ sát. Cùng rồi cả Toru lẫn Naoko mọi quá sức đau lòng cho sự ra đi bất ngờ, đường bỗng dưng của người bạn, chúng ta đã tách bóc nhau, với rời xa đông đảo thứ ở trong về Kizuki. Dẫu vậy rồi một lần nữa, sự đơn độc đưa họ mang lại với nhau, cái khao khát đi tìm kiếm một máy gì để thoát ra khỏi sự trống trải đang dẫn họ mang lại với nhau. Và rồi Naoko tránh khỏi cuộc sống cậu, và Toru chạm mặt được Midori - một cô gái mà cậu “thích cậu giống hệt như một chú gấu mùa xuân”.. Mẩu truyện xoay xung quanh nỗi buồn, một nỗi buồn nhẹ tênh, một nỗi đau nữ tính mà thăm thẳm, một nỗi hoang hoải bao trùm mỗi bạn trong quả đât của Rừng Nauy, với đó là lý do họ tìm kiếm thấy nhau, nhằm vùng thoát, để giãy giụa khỏi cái thế giới mà họ không ao ước trở lại, để tồn tại, cùng để chết đi, một biện pháp là chính mình.

Cái chết của người các bạn Kizuki ập đến, như 1 nỗi nhức không bao giờ ngơi nghỉ trong trái tim cậu trai 17 tuổi. Người chúng ta đã đi thuộc mình tự thuở còn new chập chững, người các bạn lúc 5h chiều còn chơi bi-a cùng uống bia thuộc mình, lại ra đi trong chiếc hầm để xe ô tô, vào chính cái xe ô tô nhưng mà cậu trường đoản cú tay nhằm ống dẫn khí rồi ngừng hoạt động lại. Người bạn đã đi vào một đêm mùa xuân, mãi mãi để lại trong tâm Toru một nỗi nhức lớn đến cả không thể đong đếm. Cậu chọn cách quên đi, và thỏa thuận rằng

“ tử vong là gồm thực, nó chưa hẳn là đối nghịch của cuộc sống thường ngày mà là một trong những phần của sự sống.

Nói ra bởi vậy nghe thiệt sáo mòn, tuy thế đã gồm thời tôi cảm thấy mẫu hình hài ấy không phải bằng lời mà như một cục khí vón lại trong tôi. Chết choc là có thực - vào một cục chặn giấy, trong tư trái nhẵn đỏ cùng trắng xung quanh bàn bi-a - và bọn họ tiếp tục sống với hít thở nó vào phổi giống như các làn bụi mịn. “

Cái ý niệm về sống chết, nỗi do dự về tồn tại, sự hoang đem đến việc sống trên đời đã chạm được vào Toru, khiến cho cậu cảm xúc “sự chết đã túm được cả tôi”. Từ bao giờ mà người ta có thể chết đi, cũng nhẹ nhàng như sự bặt tăm của một cái lá, một ngày nó rơi, với rồi nó va đất, đan xen đất, và vươn lên là mất. Toru cảm nhận được sự muốn manh, chóng vánh của vấn đề tồn tại trải qua cái chết của chúng ta cậu. Rõ ràng Kizuki không tồn tại lý do gì cụ thể để đề xuất ra đi, vậy rốt cuộc tại sao Kizuki lại tránh bỏ thế giới này?

“Ở đoạn thân của cuộc đời, phần đông thứ hầu hết xoay xoay sự chết.”

*

Toru chọn một cuộc sống đh ở Tokyo, vị trí cậu quyết chí mang lại để né xa cái nơi các bạn cậu từng trú ngụ, cùng cậu sống với tôn chỉ, “đó là thôi ko coi chuyện gì ở đời là đặc biệt quan trọng nữa”. Chỉ cần mọi thứ rất nhiều không quan trọng, thì sẽ không có nỗi đau nào đụng được tới cậu, chỉ cần cậu không nhức lòng, cậu đã sống, cậu đang tồn tại. Tuy vậy rồi, sinh sống một cuộc sống trống rỗng, học tập thứ gì cũng được, công dụng bình thường, cố gắng bình thường, ngó lơ những cuộc biểu tình, thi thoảng đi dạo với một vài ba cô gái, cuộc sống thường ngày trống rỗng của Toru không kéo dài lâu, khi chính bạn dạng chất, chính sự cô 1-1 trong trái tim cậu dẫn cậu, đưa cậu mang đến với gần như thứ làm dịu lòng cậu. Như một điếu thuốc, như Naoko.

“Chúng tôi vẫn tiếp tục đi dạo khắp Tokyo theo một lộ trình ngoằn ngoèo, lên đồi, qua sông, với những con phố tàu, cứ thế bước tiến mà không hề nghĩ sẽ đến đích ở khu vực nào. Công ty chúng tôi cứ nhằm thẳng phía trước nhưng đi, như thể việc đi dạo là một nghi lễ tôn giáo sẽ chữa trị lành đôi linh hồn bị thương tổn của chúng tôi. Giả dụ trời mưa, chúng tôi dùng ô che, tuy thế vẫn đi mặc dù thế nào.”

Mối quan hệ giữa Naoko cùng Toru giống như những gì diễn tả trong đoạn văn ấy, là hầu hết trái tim cô đơn lang thang, bọn họ bấu víu, phải nhau, để liên tục lang thang như thế.

Toru gặp gỡ Midori, một cô bé sôi nổi, ấm cúng như ánh phương diện trời, một ngọn lửa ấm nóng đung nóng trái tim cậu. Một cô bé cố chấp sống bằng mọi giá, cố gắng để tồn tại và để xem thấy thiết yếu mình. Một cô nàng cậu yêu.

“Cậu yêu thương tớ đến cả nào” - Midori hỏi

Đủ để phần đa hổ báo trên nhân loại này đều đề xuất chảy ra thành bơ hết.”

“Nhưng loại tôi gồm với Midori lại là một tình cảm không giống hẳn. Nó đứng nó đi theo ý riêng của nó, chân thật và hít thở và phập phồng với lay đụng tôi cho đến tận cỗi rễ của phiên bản thể.”

Cứ thế, cuộc sống của Toru quay trở lại hình hài của một sự sống, trái tim cậu được phủ đầy bởi tình yêu, cậu yêu lặng tĩnh, cậu yêu thương cuồng nhiệt, cậu chờ đợi mọi khá thở mỗi sáng, cậu mong muốn mọi điều giỏi đẹp cho với hầu như thứ cậu đi.

Nhưng rồi Naoko đi mất. Như 1 bông tuyết, cô rơi khỏi vùng trời của Toru, nhẹ nhàng, tuy nhiên lạnh buốt. Cái lạnh ấy ngấm vào lòng cậu, cùng một lần nữa, cậu tỉnh thức loại ý niệm về tồn tại ấy, một lần nữa, cậu hoài nghi, suy sụp.

Những trích dẫn xuất xắc trong “Rừng Nauy”

“Không tất cả chân lý nào có thể làm dịu được nỗi cực khổ khi bọn họ mất một người yêu dấu. Ko một chân lý nào, một tờ lòng chân thực nào, một sức khỏe nào, một lớp lòng từ ái nào, rất có thể làm vơi được nỗi khổ sở ấy.”

“’Có lẽ tớ chưa thực sự hiểu cậu,’ Tôi nói. ‘Tớ không được hợp lý lắm. Chuyện gì cũng phải mất một thời gian tớ new hiểu ra. Nhưng lại nếu bao gồm thời gian, tớ đã hiểu cậu bằng được — hơn bất kì ai không giống trên đời này.’”

“Cậu yêu tớ không ít tới mức nào?” “‘Đủ để khiến mọi bé hổ trên quả đât tan tan thành bơ”

“Đừng tự trách móc mình… Chỉ số đông kẻ vứt đi bắt đầu làm thế.”

“Cho đề nghị cậu rất cần phải chộp lấy bất kì cơ hội hạnh phúc nào nhưng mà cậu có, cùng đừng áy náy vì bạn khác nhiều quá. Kinh nghiệm của tôi là bọn họ chỉ gồm độ nhì hoặc ba cơ hội như ráng trong đời cùng nếu nhằm lỡ thì sẽ bắt buộc ân hận cho đến chết vậy.”

“Không, ngay cả tớ cũng không dở hơi như thế. Tớ đang chờ sự ích kỷ. Sự ích kỷ hoàn hảo. Như là như, tớ nói rằng bạn thích ăn bánh dâu tây. Với cậu ngừng hết mọi bài toán đang làm để chạy đi sở hữu cho tớ. Với khi cậu thở không còn hơi trở về, quỳ xuống và dâng miếng bánh dâu tây cho tớ. Với tớ nói mình không thích nó nữa rồi ném thoát ra khỏi cửa sổ. Đó là lắp thêm tớ đang tìm.”

“Tớ có hàng ti tỉ thứ đề nghị nói với cậu. Bên trên đời này tớ chỉ ý muốn có cậu. Tớ muốn gặp cậu và trò chuyện. Tớ mong mỏi hai bọn chúng ta bước đầu lại mọi thứ từ bỏ đầu.”

“Mình muốn cậu luôn luôn nhớ đến mình. Cậu vẫn nhớ rằng tôi đã tồn tại, rằng tôi đã đứng cạnh cậu sinh hoạt đây như vậy này chứ?”

“Yêu bạn khác là 1 trong điều tuyệt vời, và nếu tình thương ấy là chân thành, chẳng ai muốn ở đầu cuối lại bị ném vào trong 1 mê cung cả. Cậu đề nghị thành thật với chính mình hơn new được.”

“Tôi vẫn luôn luôn thèm được yêu. Dù duy nhất lần thôi. Tôi mong muốn biết được yêu thương đầy phần mình nó ra sao, đầy tới cả không thể chịu được nữa ấy. Chỉ một lần thôi.”

Tớ không nên biết cậu sẽ làm cái gi tớ, cơ mà tớ không muốn cậu làm cho tớ phải đau khổ. Tớ sẽ đủ cực khổ ở đời này rồi. Quá đầy đủ rồi. Hiện thời tớ mong hạnh phúc.

Ở ở đâu đó giữa “chưa đủ” với “không tất cả gì”. Tớ vẫn luôn luôn thèm được yêu, dù duy nhất lần thôi. Tớ hy vọng biết được yếu đầy phần bản thân nó ra sao, đầy tới mức không thể chịu đựng đựng được nữa ấy. Chỉ một lần thôi. Mà lại họ chưa khi nào cho tớ loại đó, chưa bao giờ. Dù duy nhất lần.”

4. Kết

Dennis Lim, The Village Voice đã viết về Murakami như sau:

“Murakami trường đoản cú lâu đã biết thành ám hình ảnh với đông đảo thực rại nằm bên dưới tầng sâu kín, những mẩu truyện của ông thường quanh co giữa những địa tẩng của thân xác và trung ương lý. Và loại tại loại nhân yên bình của cuốn tiều thuyết tầng thế hệ lớp nhất của ông là 1 mệnh lệnh bất di bất dịch: Mang chân thành và ý nghĩa tới cho việc vô nghĩa. Murakami không chỉ là tín đồ kể ra đầy đủ chuyện vô vị của cuộc sống thường ngày đời thường với một sự chân xác khiến người ra như đụng tới, ông còn gợi buộc phải sự cộng sinh của một cái gì cần yếu đặt tên, và vì chưng vậy nhưng càng trở đề xuất kỳ lạ.”

Văn chương Murakami từ khóa lâu đã là đa số áng văn bi thương và đẹp. Khá thở trong văn ông mang về sự đau đáu, nỗi đơn độc khắc khoải và sự thấu cảm gần như là tuyệt đối. Ông đặt mình vào Toru, tận mắt chứng kiến sự thay đổi của quả đât xung quanh, cùng khao khát đi tìm kiếm chính mình và bạn dạng ngã của mình. Ông đặt mình vào Naoko, như một bạn dạng thể mỏng dính manh, vượt bay để đấu tranh với thế giới cằn cỗi, lếu láo loạn bên phía ngoài và bên trong cô, nhưng mà rồi cô chọn cách giải bay cho chủ yếu mình. Tất cả những nhân vật của Murakami trong rừng Nauy là một phiên bản ngã của thiết yếu ông, với của thiết yếu mỗi một trong những phần trong chúng ta. Mơ ước yêu với được yêu, khát khao thể hiện thiết yếu mình, thèm khát được tồn tại, được ghi nhớ đến, ấy là bạn dạng năng, cũng chính là khát vọng sống mãnh liệt bên trong mỗi người, dẫu fan ấy có trải qua từng nào thương đau, bao nhiêu nỗi niềm tận khử đi chăng nữa.

Và rồi, tất cả gì vào Rừng Nauy, gồm gì vào thăm thẳm nỗi cô đơn ấy, kế bên khao khát được yêu, được tồn tại?

Tóm tắt bởi: Minh Khuê

Hình ảnh: Quỳnh Thanh

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage facebook của Bookademy để update các tin tức thú vị về sách tại link:Bookademy

(*) bản quyền bài viết thuộc về
Bookademy-thamluan.com. Khi chia sẻ hoặc đăng mua lại, vui vẻ trích dẫn nguồn tương đối đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích mối cung cấp không rất đầy đủ cú pháp hồ hết không được đồng ý và cần gỡ bỏ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x